Khuyến học.Fukuzawa Yukichi
Tri thức và phát triển. Nhà xuất bản Trẻ Nhóm nghiên cứu Nhật Bản
Người dịch: Phạm Hữu Lợi
Người dịch: Phạm Hữu Lợi
PHẦN BỐN TRÁCH NHIỆM CỦA "NGƯỜI ĐỨNG TRÊN NGƯỜI"
Nguyên tác tiếng Nhật
Nhà xuất bản Iwanami Bunko
Luận
thuyết nêu trên nếu đúng, thì việc khai hoá văn minh ở nước ta để bảo
toàn độc lập cho đất nước, không phải chỉ có chính phủ mới làm được. Và
cũng không thể trông chờ vào các nhà Tây học. Nếu vậy thì trông cậy vào
ai? Còn ai khác vào đây nếu đó không phải là nhóm Fukuzawa chúng ta. Tôi
và các đồng chí chúng ta phải thực hiện nhiệm vụ này. Tựchúng ta sẽ
phải đi tiên phong trong nhân dân, gây dựng sự nghiệp khai hoá văn minh,
đối đầu trực diện với thách thức, mở ra triển vọng cho Nhật Bản.
Có thể nói thẳng, tôi và các đồng chí thuộc
tầng lớp trung lưu, học thức của tôi và các đồng chí tuy còn nông cạn,
nhưng chúng ta tìm hiểu nghiên cứu Âu-Mĩ cũng đã lâu. Mọi tầng lớp xã
hội cũng đã thừa nhận và gọi chúng ta là những nhà cải cách, vì những
năm qua chúng ta khi ra mặt nào trong các cuộc cải cách xã hội, khi âm
thầm lẳng lặng giúp đỡ cải cách. Chúng ta có thể tự hào vì nhân dân đã
nhìn nhận sự nghiệp khai phá văn minh mà chúng ta đang theo đuổi như sự
nghiệp của mình. Và đã như vậy thì người lãnh đạo nhiệm vụ đi đầu trong
nhân dân, triển khai sự nghiệp ấy không ai khác, đó chính là chúng ta.
Khai hoá văn minh bắt đầu từ việc tự mình bắt
tay vào làm và chứng minh bằng thực tế cụ thể, cho mọi người tận mắt
thấy việc thực. Làm trước nói sau. Chứ không thể để như tình trạng nước
ta hiện nay, hễ định làm cái gì cứ phải họp bàn, giải thích, thảo luận
dài dòng vô bổ. Chính phủ có quyền ban bố chỉ thị, mệnh lệnh. Nhưng hiểu
và biến chúng thành hiện thực phải là nhân dân, là khu vực tư nhân.
Chính vì thế, song song với sự nghiệp khai sáng cho dân chúng bằng cách
giảng dạy học thuật, làm thương nghiệp, nghiên cứu luật pháp, xuất bản
sách, phát hành báo, với tư cách của một người thuộc khu vực tư nhân,
không nằm trong chính phủ. Chúng ta làm việc này trong phạm vi, bổn phận
của một quốc dân làm theo pháp luật, không sợ làm mất mặt chính phủ.
Nếu chính phủ đi ngược lại lợi ích của nhân dân, với bổn phận của mình,
chúng ta sẽ đường đường chính chính kháng nghị, tranh luận với chính phủ
cho đến khi chính phủ tỉnh ngộ, giành lại cho dân "Tự do dân quyền".
Trên đây chính là nhiệm vụ cấp bách của chúng ta.
Sự
nghiệp khai hoá văn minh rất đa dạng, những người tham gia vào công
cuộc này nằm trong những lĩnh vực, những chuyên môn khác nhau. Có nhiều
việc chúng ta chưa thể gánh vác được vì trong nhóm chúng ta còn quá ít
các học giả. Nhưng mục đích của chúng ta là ở chỗ: truyền đạt cho mọi
người dân biết con đường văn minh mà chúng ta nhằm tới, đó là con đường
văn minh do người dân thực hiện, chứ không phải để khoe khoang mình làm
hay, làm tốt hơn chính phủ. Điều tâm niệm hàng đầu của chúng ta đó là:
một minh chứng bằng thực tế nhất định hơn hẳn cả trăm thứ lý thuyết.
Khai hoá văn minh cho con người không thể là
sự nghiệp độc quyền của chính phủ. Học giả trước sau cũng là học giả,
phải ở trong khu vực tư nhân để nghiên cứu. Thị dân trước sau cũng là
thị dân, phải ở trong khu vực tư nhân để sản xuất, buôn bán làm ăn.
Chính phủ là chính phủ của Nhật Bản thì nhân dân cũng là nhân dân của
Nhật Bản. Nếu như vậy thì nhân dân phải tiếp cận chính phủ, thân thiết
với chính phủ, không phải sợ chính phủ, hay nghi ngờ chính phủ. Làm cho
dân hiểu rõ điều này là nhiệm vụ cấp bách của chúng ta.
Có
như vậy, cái khí chất nhu nhược cố hữu mới biến khỏi nhân dân. và khi
đó người dân mới thực sự là quốc dân Nhật Bản chân chính. Quốc dân là
liều thuốc kích thích chính phủ. Học thuật, kinh tế, luật pháp cũng hoàn
thiện. Quyền lực chính phủ và sức dân có cân bằng, chúng ta mới duy trì
được độc lập trước phương Tây.
Tóm lại, tôi
đã đề cập đến vấn đề: Trước áp lực của phương Tây, để bảo vệ nền độc lập
của dân tộc, vị trí của các trí thức Nhật Bản là ở chỗ nào? Ở trong
chính phủ trở thành quan chức, nỗ lực làm việc thì tốt hơn hay nằm ngoài
chính phủ làm trong khu vực tư nhân thì tốt hơn. Và tôi cũng đưa ra kết
luận: ở ngoài chính phủ thì hơn.
Nếu suy nghĩ
cho thật thấu đáo, thì mọi sự vật nếu không có tác dụng thế nào cũng có
hại. Nếu làm một việc nào đó không có kết quả thì thế nào cũng là do
người làm có khiếm khuyết, chứ không thể có sự vật nào nửa lợi nửa hại
cả. Vì thế tôi không chủ trương nói tốt cho "khu vực tư nhân" bằng sự vụ
lợi, tính toán. Tôi chỉ đề cập tới những gì tôi thường suy nghĩ. Nếu có
ai đó đưa ra được bằng chứng xác đáng, nói rằng sự nghiệp độc lập theo
kiểu "dân lập" là bất lợi, hay không thể làm được, để phản bác hoàn toàn
luận thuyết của tôi thì tôi sẽ vui lòng nghe và sẵn sàng làm theo người
đó, chứ tôi sẽ không trở thành cái gai gây hại cho bàn dân thiên hạ
đâu.
CHƯA LÀM THỬ MÀ CỨ NGỒI PHÁN ĐÚNG SAI
Người ta chất vấn tôi như sau:
Hỏi:
Trong công cuộc khai hoá văn minh, nên dựa vào chính phủ mà làm thì có
lợi hơn không và chính phủ có quyền lực?
Đáp:
Để khai hoá văn minh, không thể dựa vào chính phủ được. Như tôi đã nói
đến trong bài này, trên thực tế những gì mà chính phủ đang làm chưa có
hiệu quả. Cũng khong chắc tư nhân làm lại có hiệu quả, nhưng về lý luận
nếu có khả năng làm được thì cần thiết phải làm thử. Chưa làm thử mà cứ
ngồi lo thành công hay thất bại thì không thể gọi là dũng cảm.
Hỏi: Chính phủ ít nhân tài. Đã thế ông lại
khuyên nhân tài rời bỏ chính phủ để làm việc trong khu vực tư nhân thì e
rằng việc điều hành đất nước sẽ bị đình trệ?
Đáp:
Không phải như vậy, chính phủ hiện thời có quá nhiều nhân tài. Vấn đề
là cần tinh giảm bộ máy, giảm bớt người thì công việc sẽ trôi chảy.
Những người dư ra có thể hoạt động trong khu vực tư nhân. Như thế "bắn
một phát trúng hai đích". Vả lại, rời khỏi chức vụ chứ có phải rời bỏ
Nhật Bản để ra nước ngoài sinh sống đây mà lo. Họ vẫn ở Nhật Bản và làm
việc tại Nhật Bản cơ mà. Lo lắng như vậy là thừa.
Hỏi:
Việc tập hợp các nhân tài trong khu vực tư nhân ngoài chính phủ như ông
kêu gọi, có khác nào lại thành lập thêm một chính phủ thứ hai. Nếu thế
thì chính phủ hiện tại sẽ ra sao?
Đáp: Đó là
cách suy nghĩ hẹp hòi. Chính quyền và những người nằm ngoài chính quyền
đều là "tập thể" người Nhật Bản chúng ta cả. Nếu có khác thì chỉ khác về
địa vị mà thôi, khong phải là kẻ thù của nhau mà là sự hợp tác của các
"tập thể" với nhau. Nếu tư nhân vi phạm luật thì chính phủ có quyền
trừng phạt họ.
Hỏi: Ra khỏi chính phủ, thì cuộc sống của họ không được bảo đảm, giải quyết vấn đề này như thế nào?
Đáp:
Nói như vậy thì không xứng đáng là chí sĩ. Với những người ngày đêm ưu
tư, lo lắng cho vận mệnh đất nước, nhất lại là các trí thức, thì không
ai có suy nghĩ tầm thường như vậy. Những người có năng lực thì không lý
gì lại không thể kiếm sống được. Làm quan chức hay làm tư nhân đều giống
nhau. Cùng một công sức bỏ ra, nhưng quan chức sẽ được chia phần nhiều
hơn, nếu nghĩ như vậy thì đó chỉ là thứ suy nghĩ của những kẻ lạm dụng
công quỹ một cách bất Chính. Thủ đoạn chiếm đoạt, ăn bớt của công không
thể là bạn của "Nghĩa thục" chúng tôi.
Tháng giêng năm Minh Trị thứ bảy (tức năm 1874)
0 comments:
Post a Comment